TỔNG TÀI ĐƯA CỤC CƯNG CHO TÔI
Phan_34
Trình Mộ Thanh tức giận nhìn anh , xoay người nhìn Kiều Tây Tây , Kiều Tây Tây cũng nhanh tay đem chính phần ăn của mình bảo vệ thật tốt rồi lắc lắc đầu ..
Thế là Trình Mộ Thanh đứng dậy tự đi mua một phần khác cho mình ..
Nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của cô , khoé miệng Hách Liên Tuyệt lặng lẽ nhếch lên , lúc này , ánh mắt Kiều Tây Tây hướng đến anh gật đầu -" Tổng Tài , tôi đã hẹn với người khác , ngài cứ từ từ ăn..."
Khoé miệng của anh càng giơ lên , nha đầu này thật hiểu biết , biết tặng cho Trình Mộ Thanh và anh không gian riêng , không tồi , tăng lương , tăng lương !
Trình Mộ Thanh mua đồ ăn về , ngồi xuống nhìn bốn phia -" A , Tây Tây đâu?"
"À ,cô ấy cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm bên kia"- Hách Liên Tuyệt tuỳ tiện chỉ đại một chỗ nói.
Trình Mộ Thanh " A" một tiếng , cầm lấy đũa gấp rau , còn Hách Liên Tuyệt thì dùng đũa gấp một tiếng thịt kho tàu trực tiếp đút cho cô ăn ..
Trình Mộ Thanh căm tức anh ,nhưng ánh mắt của anh lại bình thường , sau đó đem một chút rau để trong dĩa của cô -" Em ăn rau đi , anh ăn thị" .
"Dựa vào cái gì?"
"Em rất béo , cần giảm cân"
"Người béo là anh đó , em thì cần giảm béo sao? Dáng người của tỷ tỷ chính là rất cân xứng nha , không cần giảm béo"- Trình Mộ Thanh to giọng hô.
Hách Liên Tuyệt hướng đến cô , nở nụ cười -" Phải không? Sao anh lại không phát hiện ra , tối nay phải để anh đo một chút..."
Trình Mộ Thanh nhất thời đỏ mặt , hạ giọng -" Lưu manh".
Hách Liên Tuyệt vui vẻ nhận , sau đó đem toàn bộ thịt trong phần cơm của mình cho cô , Trình Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn anh , ánh mắt của anh rất ấm áp .
Bọn họ cứ nói chuyện với nhau , tạo thành một cảnh liếc mắt đưa tình trong phòng ăn ..
Tâm tình của Hách Liên Tuyệt rất tốt được truyền đi khắp TCL , mọi người cũng thật happy !
Cấp trên mà tâm tình tốt thì tất cả mọi người đều sẽ tốt , sẽ tốt !
***************************
Uất Sâm Dạ nhìn cô gái trước mặt , mang theo một tia chịu đựng " Em không phải là đi tìm cô ấy chứ?"
Vi Vi ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong suốt không chút tạp chất gì , gật gật đầu -" Đúng".
"Em tìm cô ấy để làm gì?" Ngữ khí của Uất Sâm Dạ có chút bất mãn
"Em chỉ muốn biết cô ấy có bộ dáng thế nào , có đáng để anh phải trả giá không đáng hay không" Vi Vi ăn ngay nói thật
"sau đó thì sao?" Uất Sâm Dạ truy vấn
"Không đáng , vì cô ấy đã có con và ông xã rồi , cô ấy không xứng với Sâm Dạ ca"- Vi Vi nói ra từng chữ , ngữ khí có chút gấp , chính là cô thật lòng với Uất Sâm Dạ .
Uất Sâm Dạ nhìn nhìn -" Xứng hay không xứng cũng không liên quan đến em".
"Sâm Dạ ca , anh điên rồi sao? Chẳng lẽ anh muốn cùng một chỗ với người đã có con?"- ViVi nheo con ngươi lại , ánh mắt bi thương nhìn anh.
"Em không biết cô ấy , cô ấy và những người phụ nữ khác không giống nhau"- Sắc mặt Uất Sâm Dạ có chút âm trầm , ngũ quang kia mang theo sự tức giận.
"Nếu không giống thì cô ấy cũng đã sinh con , hơn nữa đứa bé đó cũng không phải của anh"- Vi Vi khẳng định nói , giọng có chút dỗi .
"ViVi" bỗng nhiên , Uất Sâm Dạ hô to , quay đầu căm tức nhìn cô , ánh mắt như vậy giống kiểu anh ta muốn giết người
ViVi từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy bộ dạng của anh ta đối xử với cô như thế , nhất thời có chút khiếp sợ , rồi lại đau lòng , Sâm Dạ ca khi nào thì lớn tiếng hô quát cô như vậy ..
Hiện tại , lại còn vì một người phụ nữ khác đối xử với cô như thế nữa ...........
Tâm , rất đau , như là xé rách ra ..
Chương 151 :
Vi Vi hô to trong nước mắt " Sâm Dạ ca , anh hung dữ với em sao?"
Uất Sâm Dạ nhìn cô , cuối cùng hít sâu một hơi " Không có , anh chỉ muốn nói cho em biết , tình yêu của anh anh có thể làm chủ được , không cần kẻ khác xen vào"
"Ngay cả em sao?" Vivi hỏi
"Đúng" Uất Sâm Dạ nói ra , trong giọng mang theo sự uy nghiêm
Vivi đứng trước mặt anh, nghe được câu trả lời này , nước mắt nhịn không được liền chảy xuống , cô quay qua lau nhanh những giọt nước mắt đó để cho anh không nhìn ra rồi lại dị nghị .
"Được , nếu anh đã nói vậy , em biết mình nên làm thế nào rồi" Nói xong , Vivi không chút do dự bước ra ngoài
Bên ngoài trời đang mưa to rất to , Uất Sâm Dạ nghe được tiếng mưa rơi ào ào còn có tiếng đóng cửa nữa ..
Uất Sâm Dạ nhíu mày , trên mặt nhất thời xẹt qua một tia tự trách , mắng một tiếng "**" rồi xoay người đuổi theo
Bên ngoài trời mưa không ngớt , bởi vì là tối nên trời và đất gắn với nhau thành một màn , căn bản nhìn không rõ lắm.
" Vivi" Uất Sâm Dạ hô to một tiếng nhưng đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là những âm thanh ào ào cửa cơn mưa , vì thế anh chui vào trận mưa to để tìm kiếm ...
Vivi chạy rất nhanh , cô thích Sâm Dạ ca , nhưng anh lại thích người khác , còn vì người đó mà giận dữ với cô ..
Tâm , thật sự rất đau ! Đau đến mức cô cũng chẳng biết nên làm gì ..
Chỉ có thể nhờ vào cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài mà giảm bớt sự đau đớn trong lòng ..
Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Sâm Dạ ca không thích cô , không thích cô ........... anh thích người phụ nữ khác !
Cô nghĩ chính mình chỉ có thể chấp nhận sự thật này nhưng cô làm một chút cũng không được , nên làm gì đây? Rốt cuộc nên làm cái gì đây?
Cuối cùng Vivi dùng sức chạy , căn bản không để ý dưới chân có gì , nên lập tức bị ngã trên mặt đất , nhưng ngã rồi cô cũng không đứng dậy , vì có đau thể xác cũng chẳng so sánh được một phần đau trong lòng của cô bây giờ ..
Cô tưởng tượng sau này không còn Sâm Dạ ca bên cạnh nữa thì cô phải làm sao? Cô thích anh suốt 10 năm rồi , ngồi dưới đất , cô nghĩ lại những gì xảy ra trước đây.
Cô ở công viên trò chơi , bỗng nhiên bị lạc , cô không tìm thấy ông nội của mình , cũng không tìm được quản gia , cô một người đứng ở công viên , mãi cho đến khi tốt , không ai đến tìm cô , cô cảm thấy sợ hãi , rất sợ , sợ tới mức khóc thét lên , cô nghĩ rằng ông nội không cần cô nữa nên mới bỏ cô lại đây
Cuối cùng , cô núp trong một cái chổ nhỏ ngồi khóc , trời cũng càng lúc càng tối , cô thật sợ , rất sợ nên trốn một bên mà khóc
Nhưng lúc sau , cô nâng con ngươi thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt cô , thân mặc quần áo trắng , kia một khắc cô nghĩ có hoàng tử đến cứu cô
Hai mắt mơ màng nhìn người trước mặt , nhất thời khóc rống lên " Sâm Dạ ca ca " Cô khóc , rồi trực tiếp chạy lại ôm anh.
Mà Sâm Dạ ca cũng gắt gao ôm lấy cô ..
"Em còn tưởng các người không cần Vivi nữa , em rất sợ , rất sợ..........."
Sâm Dạ ca lại ôm cô " Em yên tâm , không ai là không cần Vivi cả , em đừng sợ đã có anh ở đây , cho dù toàn bộ thế giới này lạc mất em thì anh cũng sẽ tìm ra em".
Những lời này như ma chú , quanh quẩn bên cô cả đời !
Giờ khắc này , Vivi hoảng hốt , bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Sâm Dạ ca , nếu như cô lạc mất thì anh sẽ sốt ruột , anh sẽ điên lên mà tìm cô ...........
Nghĩ đến đây , Vivi xoay người bỏ chạy , trên người đã ướt đẫm , mưa càng lúc càng to nên chạy có chút khó khăn ..
Cô không thể để cho Sâm Dạ ca lo lắng , không thể !
Cho nên cô một hơi chạy về nhưng khi về đến khì đèn trong biệt thự đã tối , không có mở .. Cô đứng bên ngoài trời mưa nhìn nhìn , Sâm Dạ ca ra ngoài sao? Mà lúc cô đi cũng không có mang theo chìa khoá ...........
******************
Uất Sâm Dạ tìm thật lâu , nhưng không thấy Vivi đâu cả , cái nha đầu kia từ nhỏ như một cánh hoa mà lớn lên , tuy rằng có mấy cái võ công mèo qào những cũng chỉ đủ để bảo vệ đơn giản cho bản thân mà thôi
Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố A này , căn bản không quen biết ai , cô có thể đi đâu? Uất Sâm Dạ thật sự lo lắng Vivi sẽ xảy ra chuyện gì ..
Tìm cô thật lâu , khi anh trở về thì phát hiện có một thân ảnh đang lạnh run trước cửa , tâm của anh lập tức sáng lên , không phải cô thì còn có ai nữa?
Uất Sâm Dạ không phát hiện ánh mắt mình có sự kinh hỉ , anh ta vọt qua , nhìn thân ảnh trước cửa "Vivi, Vivi" Anh vỗ nhẹ vào mặt cô , ánh mắt mang theo sự lo lắng
Nhưng Vivi ngồi trước cửa , cơ thể lạnh rung , môi cũng đã chuyển màu tái lại , nghe được giọng nói của Uất Sâm Dạ , Vivi cố gắng tỉnh lại , nhìn thấy anh, ánh mắt lại mang theo một sự thoả mãn mà có lỗi " Sâm Dạ ...Ca........Thật xin lỗi ........... làm anh lo"- Nói xong , nhắm mắt lại , hôn mê bất tĩnh.
" Vivi" Uất Sâm Dạ hô to một tiếng , ôm cô vào bên trong phòng , bởi vì lo lắng nên anh căn bản không có khoá cửa , nhưng thật không ngờ nha đầu này lại an vị ở đây mà chờ anh ..
Bỗng nhiên anh cảm thấy có lỗi khi lớn tiếng với cô , từ nhỏ đến lớn , tấm lòng của cô đối với anh không phải là anh không biết , chỉ là anh không muốn làm tổn thương cô...........
Đem cô đặt trên giường , Uất Sâm Dạ nhanh lấy điện thoại gọi cho một dãy số " Bác sĩ Trần , hiện tại đến nhà tôi ngay , ngay lập tức" Nói xong , anh cúp điện thoại rồi ném ra đằng sau , anh chạy vào phòng tắm lấy khăn giúp cô lau người.
Thân ảnh gầy nhỏ nằm trên giường , cả người bật run cầm cập .. môi đã biến màu tái lại ..
"Lạnh ... lạnh quá" Vivi tự ôm mình , đôi môi run rẫy
Uất Sâm Dạ đem chăn quấn vào người cô nhưng chính là cô vẫn rất lạnh , Uất Sâm Dạ cả người cũng ướt đẫm , một lòng đều ôm ViVi , đại khái 10phút sau , cửa đẩy ra là bác sĩ Trần tới
"Sâm Dạ , có chuyện gì?" Bác Sĩ trần khẩn trương nỏi " Cậu thế nào lại ướt hết người vậy?"
"Không cần để ý đến tôi hãy khám cho cô ấy , cô ấy dầm mưa , và đang rất lạnh" Uất Sâm Dạ chỉ chỉ lên cái người trên giường bị anh gói y như cái bánh chưng ..
Bác Sĩ trần đại khái hiểu hiểu , nhanh lấy dụng cụ làm kiểm tra , xốc chăn lên thì thấy cả người Vivi ướt đẫm nằm trên giường , một bên ông làm kiểm tra một bên dặn" Cô ấy đã dầm mưa , cậu còn đặt lên giường thì chỉ càng làm cô ấy thêm lạnh thôi "
Uất Sâm Dạ cau mày , đứng một bên , trong lòng nôn nóng bất an
Sau vài phút , Bác Sĩ trần thu dọn đồ " Sốt nhẹ , nhưng phát hiện kịp thời , uống thuốc nghỉ ngơi sẽ ổn ! Mặc khác cô ấy cần tắm bằng nước nóng , uống một chút gừng nóng để ra mồ hôi , ngày mai thì sẽ không sao rồi"
"Đơn giản vậy sao?" Uất Sâm Dạ hỏi
"Không thì sao nữa?" Bác sĩ Trần hỏi lại
"Được , tôi biết rồi" Uất Sâm Dạ đáp một tiếng , chính là đột nhiên nhớ tới cái gì " Tắm bằng nước ấm?"
Bác Sĩ Trần gật gật đầu " Tất nhiên , nếu không hàn khí xâm lấn thì cô ấy chỉ thêm sốt cao thôi".
"Sâm Dạ , nếu không còn gì tôi đi đây , nhớ rõ lời dặn của tôi , phải theo dõi cô ấy , có gì mai tôi lại đến " Bs Trần vỗ vỗ bờ vai của Uất Sâm Dạ nói
Uất Sâm Dạ nhăn mặt nhìn Bs Trần " Cám ơn"
Sau khi Bs Trần rời đi , Uất Sâm Dạ nhìn người trên giường , tắm rửa , tắm rửa...........
Trong đầu chỉ vang hai chữ này , trong nhà căn bản không có quản gia , mà cô lại đang hôn mê bất tỉnh thì tắm làm sao.Mà anh thế nào lại có thể tắm cho cô? Không , tuy rằng anh xem cô như em gái cũng không thể làm vậy !
Nói thế nào thì bây giờ Vivi cũng đã trưởng thành rồi ..
"Lạnh , lạnh quá .. Sâm Dạ ca , em lạnh quá" Vivi nằm trên giường không ngừng hô , hô tên của Uất Sâm Dạ
"**" Uất Sâm Dạ mắng một tiếng , ôm lấy thân thể trên giường hướng đến phòng tắm ..
Chương 152 :
Trong phòng tắm , những giọt nước ấm chạm vào thân mình , Vivi không khỏi run một cái , cơ thể cũng dần dần ấm lại
Uất Sâm Dạ ngồi xổm trên mặt đất dùng tay chậm rãi tắm cho cô , tuy rằng trước đây anh thường xuyên giúp cô tắm nhưng chính là bây giờ cô đã trưởng thành cũng đã trổ mã rồi , tay anh lại đụng lên người cô , không biết gọi là cảm giác gì ..
Vì thế , anh lấy một mảnh vải che mắt của mình .. mà lúc sau , Vivi tỉnh lại , cả người vô lực , mở to mắt thấy một bàn tay đặt trước ngực mình , ngẩng đầu thì thấy Uất Sâm Dạ đang che mắt và giúp cô tắm rửa ..
Nhất thời , mặt đỏ lên , anh đã bịt mắt lại , tay sờ sờ lên người cô , vốn định sẽ phát ra tiếng nhưng chính là đây có thể là cơ hội tốt ...........
Cô nắm tay cầm , cuối cùng túm rớt cái miếng vải trên mặt Uất Sâm Dạ ra ..
Không khỏi sửng sốt , Uất Sâm Dạ theo bản năng nhìn Vivi , đang thấy cô nở nụ cười thì ánh mắt lại đảo qua bộ ngực bỏ bé của cô
Tiếp giây theo , anh quay mặt đi chổ khác " em làm gì vậy?" Âm thanh của anh mang theo vài phần áp lực
"Sâm Dạ ca , em có chuyện muốn nói" Giọng nói của Vivi có chút yếu ớt .
"Có gì thì tắm xong hãy nói , sức khoẻ em bây giờ còn yếu , cần tắm để giảm bớt lạnh" Uất Sâm Dạ quay mặt không dám nhìn
Tuy rằng anh ta xem cô là em gái nhưng anh ta cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi
"Không được , em phải nói bây giờ" Vivi kiên trì nói
Uất Sâm Dạ mân thần không nói thêm gì , chính là sau đó anh ta nghe tiếng ầm của nước , quay đầu lại thì thấy Vivi từ trong nước ngồi dậy , tuy rằng người vô lực nhưng rất kiên trì
Một đôi tay ướt sũng hoàn trụ thắt lưng của anh- " Sâm Dạ ca , em thích anh"
Trong nháy mắt , đột nhiên quay đầu lại , mà người Vivi cũng mềm nhũng sắp ngã xuống , may mắn anh đỡ cô .
Vivi ngã vào trong lòng ngực anh , Uất Sâm Dạ bất đắc dĩ nhìn cô cuối cùng ôm cô đi ra ngoài phòng ngủ ..đem cô đặt lên giường , và đắp chăn lại .
Vivi nằm xuống , tuy rằng thân thể rất khó chịu nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc , vừa rồi Sâm Dạ ca giúp cô tắm rửa , còn ôm cô nữa , cái ánh mắt quan tâm lo lắng đó cô tin rằng trong lòng của anh có cô , nếu không thì đã không có ánh mắt đó rồi .
Uất Sâm Dạ rót một ly nước ấm , sau đó cầm thuốc ngồi xổm bên giường -" vivi , ngồi dậy uống thuốc ".
Vivi nhìn anh , gật đầu nở nụ cười
Uất Sâm Dạ đỡ đầu của cô lên , bỏ thuốc vào miệng sau đó để cho cô uống nước , động tác rất ôn nhu cứ như sợ sẽ làm cô bị sặc
Thật ra động tác ôn nhu như vậy anh ta không phát hiện ra
"Uống thuốc xong , ngủ một giấc , mai sẽ khoẻ lại rất nhiều" Uất Sâm Dạ nói
Nói xong , anh đứng dậy muốn đi nhưng chính là cảm giác góc áo bị giữ chặt , anh cúi người.
"Sâm Dạ Ca , em thích anh"- Vivi lại nói
Con ngươi thâm thuý hiện lên ánh sáng khác thường , anh cúi người tay sờ sờ khuôn mặt của Vivi " Ngoan , nghe lời anh ngủ đi , đừng làm anh thêm lo lắng nữa được không?"
Lời nói ôn nhu của anh giống như nắng tháng ba , rất ấm áp rọi vào lòng cô , cô nghĩ anh đang cam chịu , nên vui vẻ gật đầu -" Dạ".
Nhìn thấy Vivi nhắm mắt ngủ , anh mới đi ra ngoài.
Bên trong phòng ngủ , anh ngồi trên giường , lấy một chiếc hộp dưới gối ra , mở ra thì là một cái nhẫn có kiểu dáng đặc biệt bên trong đó , nhìn như là kim cương , nhưng kĩ hơn thì là thuỷ tin trong suốt h.
Viên thuỷ tinh này đã theo anh nhiều năm , mãi cho đến khi cô xuất hiện anh mới làm thành nhẫn ! Có lẽ phải vậy , anh phải đoạn tuyệt ý nghĩ trong đầu của Vivi !
*************
Ngày hôm sau , Trình Mộ Thanh nhận được điện thoại .
Bờ biển ——
Uất Sâm Dạ một thân áo trắng , giống như hoàng tử , anh ta hướng mặt ra biển rộng , lúc Trình Mộ Thanh tới thì liền thấy bóng dáng cao lớn suất khí của anh ta nhưng có chút buồn tẻ , hỗn loạn .
"Này"- Trình Mộ Thanh gọi ra tiếng , hai tay Uất Sâm Dạ đút vào túi , ngoái đầu nhìn lại , Trình Mộ Thanh cười cười đi tới -" Gọi em ra đây làm gì?"
Nếu cô nhớ không lầm , đây là bãi biển lần trước anh và cô ở cùng nhau , khi cô và Hách Liên Tuyệt x ra chuyện , Uất Sâm Dạ liền mang cô đến đây ảy.
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh thở gấp , cái trán mang theo mồ hôi , ánh mắt của Uất Sâm Dạ trở nên ôn nhu , vươn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp cô.
Hành động thân thiết như vậy trước là làm cho Trình Mộ Thanh sửng sốt , sau đó nở nụ cười -"Cám ơn".
Uất Sâm Dạ không nói gì , chỉ nhìn cô , rồi nghiêng người nhìn ra biển -" Em còn nhớ rõ nơi này không?"
"đương nhiên là nhớ rõ" Trình Mộ Thanh nói
"Vậy em còn nhớ tối đó anh nói gì với em không?"
Trình Mộ Thanh gật gật đầu , ngày đó anh nói rất nhiều .
" Trình Mộ Thanh , anh thích em"- Uất Sâm Dạ nói
Trong nháy mắt , Trình Mộ Thanh ngẩn người , tiếp đó , Uất Sâm Dạ ôm lấy cô , rồi hôn lên đôi môi của cô ..
Hơi thở nam tính của anh tràn ngập cả lồng ngực , mà Trình Mộ Thanh nheo mắt lại , này một màn làm cô khiếp sợ không thể phục hồi lại tinh thần ..
Nhưng sau đó , Uất Sâm Dạ buông cô ra , Trình Mộ Thanh định nói gì , quay đầu thì thấy một thân ảnh đứng đó không xa .
Vivi đứng ở đó , thân ảnh nho nhỏ có chút cô đơn ,đôi mắt ửng đỏ , thoạt nhìn có chút bi thương .
"các người đang làm gì?" Vivi nhỏ giọng hỏi ,rõ ràng đã thấy nhưng không tin , muốn hỏi cho ra lẽ , kết quả cuối cùng chính là tự làm mình thêm đau.
"Cô nương , chúng tôi..........." Nhìn thấy bộ dáng tổn thương của Vivi , Trình Mộ Thanh tổng cảm giác cô chính là kẻ thứ ba , muốn giải thích , nhưng bây giờ cô phải giải thích gì?
Tiếp sau đó , Vivi xoay người chạy đi
"Cô nương..........." Trình Mộ Thanh định chạy theo nhưng tay cô lại bị Uất Sâm Dạ nắm lại , sau đó lắc lắc đầu -" Không cần đuổi theo".
Trình Mộ Thanh có chút lo lắng " Tại sao không đuổi theo? Cô ấy sẽ hiểu lầm đó"- Trình Mộ Thanh gấp rút nói , vừa rồi ánh mắt bi thương của Vivi vẫn lưu lại trong cô .
"Cô ấy không hiểu lầm"
"A?"
"Anh thích em"
Trình Mộ Thanh ngây ngẩn cả người , tuy rằng anh vừa hôn cô nhưng lúc nghe anh nói ra , cô vẫn cảm thấy khiếp sợ , không biết nên làm gì ..
" Uất Sâm Dạ , em..........."
"Em sao? Em thích anh không?" Uất Sâm Dạ hỏi , ánh mắt thâm thuý mong chờ Trình Mộ Thanh .
" Uất Sâm Dạ anh biết em đã có con rồi..........."
"Anh biết , anh không ngại điều đó , anh sẽ xem Tiểu Trạch như chính con ruột của mình".
"Anh không ngại nhưng em thì có ! Hiện tại ... em đã cùng một chổ với Hách Liên Tuyệt " Trình Mộ Thanh nói , cô không muốn thấy biểu tình bi thương trên mặt Uất Sâm Dạ .
Thật ra , biết rõ đáp án rồi nhưng vẫn là Uất Sâm Dạ không cam lòng nên muốn hỏi lần nữa …
Anh nắm hộp nhẫn trong tay , tựa như muốn bóp nát nó .
"Em yêu anh ta sao?" Uất Sâm Dạ hỏi.
"Yêu". Trình Mộ Thanh trả lời , cô yêu Hách Liên Tuyệt !
Uất Sâm Dạ lạnh lùng cười , chậm rãi cầm lấy hộp nhẫn trong tay -" Này , cho em"
.Trình Mộ Thanh nhíu mày , nhưng lúc này trong lòng ngực đã có một cái hộp
"Đây là gì?" Trình Mộ Thanh hỏi , xem cái hộp nhẫn nhưng không phải là anh cầu hôn đi?
Uất Sâm Dạ còn không kịp trả lời , thì di động của anh vang lên , nhìn đến dãy số , anh vốn không định nhận nhưng sau đó vẫn do dự rồi hạ mà nghe .
"Sâm Dạ ca , anh không cần lo cho em , không cần lo cho em , mau rời đi..........."- Điện thoại bên kia truyền đến tiếng la của Vivi .
Uất Sâm Dạ nhíu mày " vivi , em làm sao vậy?"
"Sâm Dạ , vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay chứ?" Bên kia truyền đến giọng nói thô thô của người đàn ông , mang theo sự trêu tức , nghe rất lạnh.
"Anh là ai? Thế nào lại giữ Vivi?"
"Ngay cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra sao? Cậu nói tiểu nha đầu này à? tạm thời không xảy ra gì đâu , bất quá sau này có xảy ra thì không thì không dám hứa..........."
"Sâm Dạ ca , không cần lo cho em , không cần lo cho em..........." Vivi hô to trong điện thoại.
"Bốp" một tiếng , người đàn ông không lưu tình tát cho Vivi một cái " Xú nha đầu , câm miệng cho tao".
"Ông rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cảnh cáo ông , không cho phép đụng đến cô ấy"-. Uất Sâm Dạ gằn từng chữ
Chương 153 :
"Muốn tôi không đụng cô ấy cũng dễ thôi , hiện tại đến đường Phong Diệp , nhưng nhớ rõ chỉ đến một mình , nếu như dám tìm người giúp đỡ , hôm nay tôi nhất định hiếp trước rồi sẽ giết". Nói xong , điện thoại trực tiếp cúp.
"Alo..alo" Uất Sâm Dạ sốt ruột hô , nhưng bên kia lại truyền đến âm thanh tút tút ..
"**" Uất Sâm Dạ mắng một tiếng
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Trình Mộ Thanh khẩn trương hỏi
"Không có gì , em về trước đi , anh có việc phải đi". Nói xong , Uất Sâm Dạ định rời đi .
" Uất Sâm Dạ" Trình Mộ Thanh hô một tiếng rồi đuổi theo " Em đi với anh".
"Không được , rất nguy hiểm"- Uất Sâm Dạ nói
" Uất Sâm Dạ" Trình Mộ Thanh lại gọi , mang theo một tia tức giận " Cô gái vừa rồi có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Này không liên quan đến em , em về trước đi" Giọng nói của Uất Sâm Dạ có chút lãnh đạm
Trình Mộ Thanh liếc anh ta một cái , xoay người bước đi , xe đậu ở bên bờ , mở cửa an vị ngồi vào.
Uất Sâm Dạ nhíu mày , đi qua -" Trình Mộ Thanh em đừng náo loạn , anh có việc rất quan trọng phải làm".
"Anh cho rằng em náo loạn sao? Uất Sâm Dạ , anh giúp em rất nhiều bây giờ anh có chuyện thì em không thể mặc kệ được , nếu đoán không lầm , nhất định cô gái lúc nãy đã xảy ra chuyện , đó cũng là một phần trách nhiệm của em" Trình Mộ Thanh nói , ngồi trong xe không định bước xuống
Cuối cùng không còn biện pháp nào , Uất Sâm Dạ đành vội vàng đi đến đường Phong Diệp .. xe bay nhanh trên đường ..
Lúc này , điện thoại của Trình Mộ Thanh vang lên , nhìn thấy là số của Tiểu Trạch nên cô tiếp nhận .
"Mẹ .. mẹ ở đâu vậy? Con và ba , còn có Ngôn Dục đã chuẩn bị lẩu , chờ mẹ về ăn" Tiểu Trạch bên kia nói.
Trình Mộ Thanh cau mày , Uất Sâm Dạ nhìn cô , âm thanh trong điện thoại anh cũng nghe được , những chữ hạnh phúc này làm lòng anh đau thắt lại , chính là anh không nói gì vì bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải làm.
" Tiểu Trạch , bây giờ mẹ không thể về , Uất Sâm Dạ xảy ra chuyện , mẹ và chú ấy phải đi cứu một người , con và ba ăn trước đi".
"cứu người? người nào?" Tiểu Trạch ở bên kia cũng trở nên khẩn trương , hiểu rõ mẹ không có võ công thì đi cứu ai a?
"Là một cô gái , mà mẹ đã gặp ở tiệc rượu lần trước" Trình Mộ Thanh nói xong , ngữ khí có chút khẩn trương -" Được , mẹ không nói nữa cúp máy đây" .
"Alo.. mẹ mẹ.." Tiểu Trạch kêu lên , chính là bên kia truyền đến âm thanh tút tút
Tiểu Trạch lo lắng , đứng dậy muốn đi , thì vừa lúc Hách Liên Tuyệt từ bếp đi ra thấy bộ dạng cấp bách của Tiểu Trạch hỏi "Con sao vậy?"
"Mẹ gặp nguy hiểm , con phải đi cứu mẹ"- Tiểu Trạch vừa nói ra thì Hách Liên Tuyệt cũng nhăn mặt lại.
**************
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian